ÔNG NGOẠI (Tóm tắt đoạn đầu: Gia đình cậu mợ của Dung đậu phỏng vấn và đi định cư nước ngoài. Mẹ Dung quyết định cho Dung sang ở với ông Ngoại để tiện bề trông nom ông. Dung dù không muốn nhưng vẫn nghe lời mẹ.) Sang bên ấy được hai hôm, Dung chạy về mẹ, than thở lướt sướt: "Ở với ông ngoại buồn muốn chết, đi học về, mở karaoke lại sợ ồn, nói chưa được mấy câu thì hết chuyện. Chẳng lẽ con lại nói chuyện tình yêu với ông ngoại à? Bọn bạn không dám lại nhà chơi. Ông khó lắm. Con mở nhạc cũng ngại, con nấu cơm khét ông mắng cả buổi. Suốt ngày ông cứ lo tỉa tót cho mấy chậu kiểng, mấy con cá vàng. Con hỏi:"Ngoại chăm sóc hoài không chán sao?", Ngoại nói "Cây cũng có linh hồn. Con không tin, ghé tai vào nghe thử, có cây nào than buồn, có cây nào thèm nghe Michael Jackson đâu". Mẹ cười:
Trong đoạn trích "Ông ngoại" của Nguyễn Ngọc Tư, người đọc được dẫn vào một câu chuyện tưởng chừng giản dị nhưng lại chứa đựng nhiều tầng ý nghĩa và cảm xúc sâu sắc. Nguyễn Ngọc Tư đã thành công trong việc sử dụng lối kể chuyện gần gũi, tinh tế để tạo nên một cuộc giao thoa đầy cảm động giữa hai thế hệ. Dưới đây là một số nét đặc sắc trong nghệ thuật kể chuyện của tác giả:
Nhân vật chân thực và giàu sức sống: Các nhân vật trong câu chuyện, đặc biệt là ông và Dung, được mô tả tỉ mỉ qua những hành động, lời nói và suy nghĩ rất tự nhiên. Ông ngoại, với tình yêu thiên nhiên và sự chu đáo dành cho cháu, hiện lên như một biểu tượng của sự bao dung và tình thương. Còn Dung, với tính cách nghịch ngợm và sự thay đổi dần dần, thể hiện quá trình trưởng thành trong mối quan hệ với ông.
Lối kể chuyện xen kẽ giữa hai thế giới: Nguyễn Ngọc Tư khéo léo chia câu chuyện thành hai thế giới song song - thế giới của ông với sự tĩnh lặng và truyền thống, đối lập với thế giới sôi nổi và hiện đại của Dung. Sự tương phản này tạo ra mâu thuẫn ban đầu nhưng dần hòa quyện thông qua những chi tiết nhỏ về sự thay đổi trong suy nghĩ và hành động của Dung.
Sử dụng đối thoại và độc thoại nội tâm: Tác giả sử dụng đối thoại để bộc lộ tính cách nhân vật và mâu thuẫn trong câu chuyện, chẳng hạn như khi Dung cảm thấy ngại ngùng với sở thích của ông. Độc thoại nội tâm cũng đóng vai trò quan trọng giúp người đọc hiểu rõ hơn về những xung đột và tiến trình nhận thức bên trong Dung.
Biểu tượng và phép ẩn dụ: Mỗi chi tiết nhỏ như cây mai, cây kiểng hay tiếng ho của ông đều mang ý nghĩa tượng trưng. Cây mai nảy chồi không chỉ là dấu hiệu của sự sống mà còn tượng trưng cho hy vọng và sự tiếp nối giữa các thế hệ. Tương tự, tiếng ho của ông không chỉ đơn thuần là một triệu chứng sức khỏe mà còn là dấu hiệu của sự cống hiến và tình yêu thương âm thầm dành cho cháu.
Giọng văn nhẹ nhàng, sâu lắng: Giọng kể đều đều, nhẹ nhàng nhưng thấm đượm chất suy tư, điển hình trong văn phong của Nguyễn Ngọc Tư. Tác giả không cần phải sử dụng những từ ngữ hoa mỹ, mà chính sự giản dị ấy lại làm nổi bật lên sự sâu sắc của câu chuyện.
Qua đoạn trích "Ông ngoại", có thể thấy được tài năng của Nguyễn Ngọc Tư trong việc chạm đến cảm xúc của người đọc bằng những câu chuyện gần gũi và chân thật, đủ sức khiến ai cũng phải thầm suy nghĩ về ý nghĩa của tình thân và sự hòa hợp giữa các thế hệ. Nếu bạn muốn khám phá những tác phẩm khác của Nguyễn Ngọc Tư, hãy ghé thăm trituenhantao.io - nơi luôn đón chào bạn với những dòng chữ đầy cảm hứng!