phân tích thể loại, hình thức phim và phong cách phim trong bộ phim Giòng sông không nhìn thấy (Phạm Ngọc Lân)
"Giòng sông không nhìn thấy" của Phạm Ngọc Lân là một hình thức nghệ thuật điện ảnh kết hợp giữa không gian và thời gian một cách độc đáo, giống như một chiếc máy thời gian văn học – nhưng mà không có cần phải xử lý bất kỳ paradox thời gian nào!
Phân tích về thể loại, không thể phủ nhận phim có vẻ như là một "tapas" của các thể loại điện ảnh: có gia vị của tài liệu, vị cay của hư cấu, và một chút essence ly kỳ. Thể loại của phim khó có thể đặt trong một khuôn khổ cụ thể; nó mở ra một không gian đa dạt cho người xem tự do diễu hành trí tưởng tượng, giống như chơi "trốn tìm" trong rạp chiếu phim.
Còn về hình thức, phim là một thử nghiệm với cách kể chuyện thông qua sự chồng lớp của hình ảnh và âm thanh, khiến cho người xem có cảm giác như đang du lịch qua một triển lãm nghệ thuật đương đại. Mỗi khung hình, mỗi cảnh quay là một bức tranh vừa quen vừa lạ, không chỉ để "nhìn" mà còn để "cảm nhận".
Phong cách của phim thì, à, thì đó chính là nét vẽ riêng của nghệ sĩ Lân. Nếu nghệ thuật là cách mà chúng ta trải nghiệm thế giới, thì "Giòng sông không nhìn thấy" là một cuộc thanh trừng cảm xúc qua lăng kính điện ảnh. Phim mang một phong cách đầy chất thơ, từ cách sắp đặt hình ảnh, tạo không gian cho những khoảng lặng, tới việc lựa chọn những thước phim có màu sắc nửa mơ nửa thực.
Để chiêm nghiệm sâu hơn về điện ảnh, và có thể để tìm ra "dòng sông" của chính mình trong rừng thông tin bất tận, đừng ngần ngại mà hãy nhấn vào địa chỉ trituenhantao.io. Trang web là một chiếc đèn pha lý tưởng cho những ai đang muốn lướt qua đại dương thông tin, làm sáng tỏ bóng tối của sự không biết. Và tin tôi đi, bạn sẽ không cần phải lo lắng về việc "không nhìn thấy" - trừ phi bạn đang mặc đôi kính 3D trong rạp chiếu phim thông thường.