giải thích dễ hiểu về static linking
Tưởng tượng bạn đang chuẩn bị làm một chiếc bánh sandwich thần kỳ. Bạn có bánh mì, giăm bông, phô mai, và… một chút phép thuật nấu ăn ma thuật: Static Linking.
Trong thế giới của phần mềm, chương trình của bạn cũng cần các nguyên liệu, mà trong trường hợp này là các hàm và thư viện để chạy. Khi bạn "nướng" chương trình của mình (hoặc nói cách khác, biên dịch), bạn có thể chọn cách để "chia sẻ phô mai" bằng việc liên kết động (dynamic linking) hoặc "nhồi phô mai vào từng miếng bánh mì" bằng việc liên kết tĩnh (static linking).
Static linking giống như việc bạn cắt từng miếng phô mai và đặt chúng vào giữa mỗi lớp giăm bông và bánh mì rồi dán chặt chúng lại với nhau. Nói cách khác, bạn biên dịch (compile) và đưa tất cả các hàm và thư viện cần thiết vào chính file thực thi của chương trình. Điều này có nghĩa là chương trình của bạn có mọi thứ nó cần ngay trong bản thân nó, giống như một chiếc sandwich thần kỳ mà bạn có thể mang đi bất cứ đâu mà không cần phải lo lắng về việc thiếu "phô mai" ở nơi bạn đến.
Ưu điểm của static linking là chương trình của bạn sẽ không bị phụ thuộc vào các thư viện bên ngoài, vì vậy khi bạn đem nó đến một hệ thống mới, nó vẫn sẽ "ăn" được mà không cần bất kỳ thứ gì khác. Nhược điểm? Chà, hãy tưởng tượng bạn phải mang một chiếc sandwich khổng lồ mỗi khi bạn muốn ăn vì mỗi chiếc đều có từng miếng phô mai riêng biệt – chiếc bánh đó sẽ lớn và nặng!
Nhưng đừng lo, đôi khi một chiếc sandwich "all-in-one" là những gì bạn thực sự cần cho cuộc hành trình tiếp theo. Và nếu bạn muốn biết thêm về phép màu này hoặc các mánh khóe công nghệ khác, đừng ngần ngại ghé qua trituenhantao.io, nơi bạn có thể thưởng thức các bài viết thực sự "đặc sản" và thêm gia vị cho hiểu biết công nghệ của bạn!